Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu nằm ở trên giường, không nhúc nhích nhìn mặt biển rộng lớn đối diện cửa sổ.
Nếu như quay về sáu năm trước, lời nói của Lý Tinh Trạch chắc chắn có thể lay động được anh.
Nhưng hiện tại, anh chỉ cảm thấy nực cười.
Trước khi quay về đây, Ôn Thế Tước đã giúp anh điều tra chuyện của Lý gia mấy năm nay.
Tuy Lý Hằng Sinh đã giao tập đoàn cho ba con trai xử lý, nhưng quyết định quan trọng vẫn phải qua sự đồng ý của ông ta.
Trên Lý Tinh Trạch còn có hai anh trai, mặc dù Lý Tinh Trạch hiện tại bắt đầu cố gắng để trèo lên, nhưng cũng không thể làm rung chuyển được nền móng của Lý gia.
Hơn nữa tình cảm Lý Tinh Trạch dành cho anh cùng lắm cũng chỉ là áy náy và không lỡ bỏ mà thôi, anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh cược toàn bộ vào tình cảm này.
Không biết anh đã nằm bao lâu, mãi đến khi hơi buồn ngủ mới nghe thấy tiếng cửa phòng lại mở ra.
Căn phòng này ngoài anh ra thì cũng chỉ có Ôn Thế Tước có thẻ phòng, vậy nên anh cũng lười quay đầu.
Đến khi Ôn Thế Tước đi tới trước mặt anh, chặn ánh sáng nơi xa xăm, anh mới chuyển động đôi mắt.
Tay Ôn Thế Tước đút trong túi quần, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cổ áo bị kéo loạn của anh: "Gì thế này, kịch liệt đến thế cơ à?"
Anh kéo chăn qua che mình, nhàn nhạt nói: "Không."
Ôn Thế Tước ngồi xuống cạnh giường: "Hai ngày nay thế nào rồi? Tôi thấy cậu và cậu ta ở riêng không chỉ có một lần, cậu ta có nghi ngờ gì không?"
Tạ Chu Nghiêu nói: "Hẳn là không có đâu, cậu ta còn bảo tôi cho cậu chút thời gian, nói sẽ xử lý chuyện đính hôn."
"Thế chuyện của cậu ta và Từ Cẩn là thế nào?"
"Cậu ta nói chỉ là diễn kịch, Từ Cẩn chủ động tìm đến tận cửa, nên cậu ta để Từ Cẩn phối hợp."
"Từ Cẩn nghe lời thế cơ à? Cậu ta đã cho người này bao nhiêu lợi ích rồi?" Ôn Thế Tước cười nhạo nói.
Tạ Chu Nghiêu vẫn không lộ vẻ gì: "Tôi làm sao mà biết được, dù sao mục đích Từ Cẩn đến tìm cậu ta chắc chắn cũng là vì tiền."
"Nói như vậy thì hắn muốn lấy Từ Cẩn ra làm lá chắn, vì muốn từ hôn thật, sau đó ở bên cậu."
Tạ Chu Nghiêu không trả lời.
Trong mắt của Ôn Thế Tước có một cảm xúc gì đó không thể nói rõ, thế nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn là giọng điệu đáng ghét ấy: "Xem ra cậu ta vẫn chưa hết tình cảm với cậu nhỉ, cậu nên vui mới đúng, ít nhất cũng tiết kiệm được hơi sức để quyến rũ cậu ta."
Mày Tạ Chu Nghiêu nhíu lại: "Không cần anh phải chế giễu tôi."
"Tôi chỉ nhắc nhở cậu, đừng vì hắn tốt với cậu một chút mà quên mất những gì xảy ra trong quá khứ, nếu như lần này thất bại thì không có ai giúp cậu làm lại từ đầu được đâu."
Tạ Chu Nghiêu biết mục đích Ôn Thế Tước nhắc nhở anh là gì, nhưng vào lúc thế này còn tới uy hiếp anh, chẳng khác nào sát muối vào vết thương của anh, khiến anh càng khó chiu.
"Anh đi ra được rồi đấy." Anh kéo chăn cao lên che lấy mặt, bộ dạng không muốn nói gì nữa.
Ôn Thế Tước lại chẳng hề để ý đến thái độ của anh, ánh mắt lướt qua bàn một lần, không thấy lọ thuốc ngày hôm qua nữa, liền đứng dậy nói: "Uống ít thuốc ức chế thôi, ở đây không tiện như lúc ở trên đất liền đâu."
Giọng Tạ Chu Nghiêu truyền ra từ trong chăn, nhưng vẫn nghe ra được sự bực mình: "Biết rồi."
Ôn Thế Tước rời đi.
Đợi sau khi đóng cửa, anh mới kéo chăn ra, sờ vị trí tuyến thể ở gáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!