Editor: Gió
"Chu Nghiêu, em thích anh, thực sự rất thích anh."
"Nào bảo bối, để em vào…"
"Chu Nghiêu! Em đỗ rồi! Em thi đỗ rồi!!"
"Chu Nghiêu?"
"Anh đâu rồi? Tạ Chu Nghiêu, anh đang ở đâu!!!!"
"
Trong phòng ngủ u tối chợt vang lên tiếng gọi khàn khàn.
Người trên giường mở choàng mắt, gấp gáp ngồi dậy.
Lý Tinh Trạch ôm ngực, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc mộng hỗn loạn ấy, kịch liệt thở dốc lại càng khiến trái tim cảm nhận được cảm giác đau đớn đã lâu rồi mới có.
Hắn mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy ra một bình thuốc màu xanh, dùng nước lạnh trong cốc thủy tinh để uống thuốc, rồi mới nằm lại lên trên giường, dùng cánh tay che đi đôi mắt.
Nhịp tim hỗn loạn dưới sự tác dụng của thuốc rất nhanh liền hồi phục lại bình thường, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng hắn vẫn không buông tay xuống, mà dùng tay còn lại sờ vào vị trí trống rỗng bên cạnh.
"Chu Nghiêu."
Hắn vô thức gọi cái tên ấy, trước mắt lại hiện ra gương mặt đã khắc sâu vào tâm trí hắn.
Tạ Chu Nghiêu đang mỉm cười với hắn, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Hắn cũng cong khóe môi, đang định vươn tay chạm đến gương mặt ấy, đã bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ.
Người trước mắt tựa như bọt nước bị đánh tan, tan biến khỏi tầm mắt.
Ngực hắn lại bắt đầu đau đớn, nhưng lúc này, thuốc đã nhanh chóng khống chế lại được tâm tình hắn.
Hắn trở mình, nhận điện thoại.
"Em đang ở đâu?" Người gọi điện thoại là anh cả của hắn Lý Trác Dương.
Lý Tinh Trạch vén chăn lên rời giường: "Trên thuyền."
"Em cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?" Lý Trác Dương nhìn dòng xe cộ đang đình trệ bên ngoài cửa sổ, giọng nói vô cùng tức giận: "Ba nói rồi, tối nay em và Tưởng Lê là nhân vật chính, tuyệt đối không thể đến muộn."
Lý Tinh Trạch đi vào nhà vệ sinh, đèn vừa mở lên hắn liền bị ánh sáng kích thích mà híp mắt, hắn không mấy hào hứng đáp: "Em biết rồi, thuyền dừng ở ngay bến Bắc Luân, đi mười năm phút là tới khách sạn."
"Có cần bảo người tới đón không?" Giọng Lý Trác Dương cũng dịu đi.
"Không cần, em rửa mặt xong qua ngay." Lý Tinh Trạch cúp điện thoại, hắn không mở vòi hoa sen, cứ như vậy ngắm mình trong gương.
Rõ ràng là khuôn mặt mỗi ngày đều ngắm nhìn, vậy mà lúc này lại có chút xa lạ.
Tạ Chu Nghiêu rời đi đã sáu năm rồi.
Hắn hiện tại cao hơn với khi ấy, vai cũng rộng hơn, ngũ quan cũng cởi bỏ nét ngây ngô, đường nét trở nên khôi ngô hơn, ngay cả đôi tay so với năm ấy cũng đã mạnh mẽ hơn rồi.
Hắn vuốt ve vết sẹo mờ trên xương quai xanh, ánh mắt lại rơi vào tĩnh mịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!