Chương 46: (Vô Đề)

Nếu thầy Vu phụ trách làm tổ, vậy cô nhận trọng trách thêm ít hoa cỏ trang trí cho cái tổ này đúng không?

Sáng ngày thu mặt trời êm dịu, Kiều Tinh Tinh ngồi trong phòng khách, nghiêm túc cầm di động mua mua mua.

Thảm lông, gối kê, bình hoa, ly trà đẹp mắt ... Mà nói gì thì nói chứ cô đã sớm muốn thay đổi cái căn nhà phong cách đơn giản đầy màu trắng đen xám của thầy Vu  rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn danh sách đơn hàng một lượt, thật sự không thể nghĩ ra còn cần mua cái gì nữa. Kiều Tinh Tinh để điện thoại xuống, lại chạy một vòng trong phòng quần áo, sau khi ra ngoài lại tỏ vẻ hài lòng cầm điện thoại lên.

Nhưng lần này không phải mua đồ, mà là gửi tin nhắn!

Gửi cho chị Linh.

"Thầy Vu sửa nhà vì em đấy, chị có muốn tới coi thử không?"

Sau đó lại chuyển tiếp tin nhắn cho Tiểu Chu.

"Thầy Vu sửa nhà vì chị, em có muốn tới coi thử không?"

Cuối cùng hơi sửa lại một chút lại gửi cho bạn thân đang quay phim ở Thượng Hải.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Bạn trai tớ sửa nhà vì tớ, cậu có muốn tới coi thử không?"

Ba tin nhắn được trả lời rất nhanh.

Chị Linh: ... Được rồi, đúng lúc chị có chuyện tìm em.

Tiểu Chu: Muốn\\(^o^)/

Bạn thân: Cút! Bà đây còn tám trăm cảnh quay đây này.

Giữa trưa, chị Linh cùng Tiểu Chu xách theo cơm trưa và đống quần áo giày dép mà Kiều Tinh Tinh nhờ Tiểu Chu mang tới xuất hiện. chị Linh vào cửa, không nhìn thấy Vu Đồ, "Thầy Vu nhà em đâu? Trưa không về à?"

"Anh ấy làm việc từ tám giờ đến bốn rưỡi, trưa làm gì có thời gian về."

Bác tài xế đưa cái thùng cuối cùng vào rồi rời đi, chị Linh đóng cửa lại: "Em kêu Tiểu Chu dọn nhiều quần áo vậy, phải để ở đâu trong nhà thầy Vu đây?"

Kiều Tinh Tinh cười hì hì, "Không phải nói đã sửa nhà à."

Cô vội kéo hai người vào căn phòng quần áo mới của mình, "Nhìn này, thầy Vu sửa nơi này thành phòng quần áo cho em này."

Tiểu Chu nhìn thoáng qua lập tức tỏ vẻ: "Oa thật tuyệt đấy, tủ màu xám phối với cửa thủy tinh nhìn rất hài hòa rất sang trọng."

Chị Linh: "..."

Đúng là rất hiện đại rất đẹp, nhưng có cần dùng từ khoa trương vậy sao? Tiểu Chu, em còn chút liêm sỉ nào không vậy?

"Bề ngoài không quan trọng." Kiều Tinh Tinh khoe trước sau đó khiêm tốn nói, "Chủ yếu là chức năng, phòng này nhỏ, thầy Vu sợ quần áo em treo không hết, cho nên hai tầng tủ đều làm giá treo đồ, tầng trên có thể tự động lên xuống."

Cô nhấn cái bảng điều khiển, cửa kính của tủ đồ lập tức trượt ra hai bên, lại ấn thêm một cái nữa, giá treo tầng trên nhẹ nhàng hạ xuống, có lẽ là vì không gian có hạn, lúc hạ xuống được một nửa, cái cột chống hai bên gấp cong lại.

Chị Linh giờ mới thấy khá thú vị, nhưng vẫn cảm thấy cô chuyện bé xé ra to."Đúng là không tồi, có thể treo rất nhiều quần áo, nhưng tủ quần áo trong Lục Gia Chủy của em cũng có chức năng này, em trầm trồ khen ngợi vậy làm gì."

"Không giống đâu." Tiểu Chu thường xuyên giúp Kiều Tinh Tinh xử lý phòng quần áo có quyền lên tiếng nhất, "Cái trong nhà Tinh Tinh rất nặng, nói là tự động, tốc độ lại chậm rì, còn kêu kẽo kẹt, sau này em bắc cái ghế tự treo lên còn nhanh hơn. Còn cái này nhanh lắm, hơn nữa không có phát ra tiếng gì."

"Đúng đó đúng đó, còn nữa chị xem cái tủ chuyển góc này nè..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!